Picture Perfect – Part 4

Tác giả: Queenbee93

Thể loại:  Split Oneshot, lãng mạn, hơi ngược…

Translator: Yalo

Giới thiệu: Oneshot này nằm trong chuỗi series The Language of Flowers, mỗi oneshot nói về một couple khác nhau gắn liền với một loài hoa đặc trưng. Và với Krisyeol, tác giả đã lựa chọn Hoa hướng dương là biểu tượng.

Picture Perfect ( Prologue | Part 1 | Part 2 | Part 3 )

Lưu ý: Vì fic dịch khi chưa có sự đồng ý của tác giả nên nghiêm cấm không được mang fic ra khỏi đây. Cảm ơn!!!

***

“Hôm nay anh trầm lắm.”

“Chỉ là tôi hơi mệt thôi.”

“Anh không sao chứ?”

Anh đã nghe câu hỏi đó đã nhiều rồi, nhưng hầu như không ai có ý đó. Hầu hết trong số họ chỉ hỏi nó để nghe những lời nói dối, để tránh cảm giác tội lỗi nếu họ đơn giản mà bỏ qua anh. Không ai trong số họ thực sự quan tâm tới các câu trả lời.

“Tôi ổn.”

Thông thường, cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ngay tại đó. Nhưng người trước mặt anh lại chẳng bình thường.

“Anh có biết rằng trung bình một người nói 4 lời nói dối một ngày và lời nói dối phổ biến nhất là ‘ tôi ổn ‘ không?”

Đây là người con trai thực sự quan tâm đến câu trả lời, và trái tim Kris quặn lại. Anh chỉ có thể cười vào sự ngu dốt. Cả chính anh và sự ngây thơ của người con trai này.

“Anh đang nghĩ ngợi điều gì à?”

“Không,” anh nói dối, siết chặt và thư giãn lòng bàn tay đổ mồ hôi của mình. Anh đang có rất nhiều suy nghĩ. Nhưng ý nghĩ chạy qua đầu anh ngay bây giờ là lấy hình ảnh của Jongdae để chi trả viện phí của Tao. Anh cần có USB ngay hôm nay. Nhưng làm thế nào để anh có thể biến nó thật tình cờ?

“Anh đã …” Chanyeol nuốt nước bọt, không giống như cậu ta ngày thường,  cậu ta bị dọa bởi khuôn mặt lạnh lùng của Kris “,” Anh đã nhìn kĩ tấm hình mà em tặng anh rồi à? ”

“Tấm ảnh hoàng hôn?”

“Ừ.”

“À, nó vẫn còn trong ví của tôi,” Kris lôi ví ra và lấy hình ảnh polaroid, đó là một vết mờ của màu đỏ và màu cam. Có một dòng mờ dọc qua tấm ảnh, mà Kris giả định là một phần của sự không hoàn hảo của tấm ảnh .

“Nhưng …” Chanyeol cau mày bối rối. Cậu nhìn từ đôi mắt của Kris ‘và trở lại nhìn tấm ảnh, nhận ra rằng có điều gì đó mà Kris không thể nhìn thấy.

“Oh,” cuối cùng cậu ta cũng nhận ra.

“Huh?”

“Anh bị mù màu,” cậu ta nói bằng một giọng trang trọng.

“Yeah … cái gì-” Kris chớp mắt, “Làm sao cậu biết?”

Chanyeol chỉ lắc đầu, “Không có gì.”

Lạ thật, nhưng anh mặc kệ, vẫn nhìn chằm chằm vào TV mặc dù anh không thực sự tập trung vào nội dung của nó. Có đủ suy nghĩ bơi trong tâm trí của anh rồi, khiến cho anh bị đau nửa đầu. Tầm nhìn của anh chuyển đến một khung ảnh xếp ngay trên TV. Anh tự hỏi tại sao anh lại không bao giờ nhận ra thấy nó trước đây. Nó hiện ra hình ảnh của một cậu bé mũm mĩm, cười rạng rỡ hơn cả mặt trời.

“Đó là … cậu?”

Chanyeol xoa xoa gáy của mình, lè lưỡi ra với một chút xấu hổ, “Yeah, đó là em. Em là một đứa trẻ mũm mĩm. ”

“K-Không … cậu không thực sự …”

“Được rồi, không cần phải lịch sự và nói dối như thế đâu. Em béo mà, được chứ? ”

Anh bật cười, làm rối mái tóc mềm mại của người con trai tóc nâu.

“Em đã bị trêu chọc về nó khi em còn là một đứa trẻ và nó tệ lắm. Em trốn trong phòng của mình hầu hết thời gian và từ chối nói chuyện với bất cứ ai trong trường. Nhưng cuối cùng em tìm thấy một lối thoát. ”

Kris nhướn mày, “Bằng cách giảm cân?”

“Không, đó là tuổi dậy thì. Thực ra em có giảm được cân nào đâu, “Chanyeol mỉm cười,” Em tìm thấy một lối thoát trước đó. Mẹ em kể cho em một câu chuyện. ”

“Vịt con xấu xí?”

“Đoán hay đấy, nhưng không phải. Đó là câu chuyện về phượng hoàng bị rơi, “Chanyeol hắng giọng và bắt đầu câu chuyện,” Một thời gian dài trước đây, đã có một con phượng hoàng bị rơi xuống đất. Sau khi dành thời gian trên trái đất, nó quyết định rằng nó thích được ở trên mặt đất, và do đó, nó rời khỏi bầu trời để sống với các loài chim khác. Mọi thứ đều tuyệt vời lúc đầu, nhưng nó bắt đầu để ý những loài chim khác nhìn chằm chằm vào đôi cánh của nó bất cứ khi nào nó đi qua. Nó nhận ra rằng không ai trong số các loài chim khác có đôi cánh lửa, như nó.

“Không muốn bị nhìn hay trêu chọc nữa, nó đã quyết định ẩn chúng đi để cố gắng nhìn giống như mọi loài chim khác. Nó thậm chí còn bắt đầu ghét bỏ đôi cánh của mình, tin rằng đôi cánh chính là một lời nguyền của nó. Cuối cùng, nó không còn rực lửa nữa, nghĩ rằng cuối cùng, nó có thể phù hợp và hoàn toàn giống tất cả loài chim. ”

Chanyeol mỉm cười ngọt ngào với những suy nghĩ của mẹ, “Umma nói với em rằng chúng ta đều sinh ra với một món quà. Quà tặng của một số người thì rõ ràng hơn, giống như vẻ ngoài đẹp hay một giọng nói ngọt ngào, trong khi món quà khác đang ẩn sâu hơn, như trí thông minh hay một trái tim nhân hậu.

“Món quà của em là nụ cười này,” Chanyeol cười toe toét, thể hiện cho anh xem, “Umma nói rằng em có thể cấp năng lượng cho toàn bộ thành phố Seoul với nụ cười của em. Tại sao em lại dừng mỉm cười và vứt bỏ món quà của mình vì một số kẻ ngốc mà thậm chí còn không quan trọng với em? Tương tự như vậy, món quà của phượng hoàng là đôi cánh rực lửa của nó, và nó dừng việc tỏa rạng vì mọi người nhìn nó khác biệt, dù đôi cánh ấy rất đẹp.

“Thật là ngu ngốc, ngu ngốc để giấu đi quà tặng của anh bởi vì anh sợ sự khác biệt. Quà tặng của chúng ta đều đẹp, bất cứ điều gì chúng ta đang có, và chúng cần được trân trọng và sử dụng. Chúng ta nên tự hào về chúng. Đôi cánh sẽ còn giá trị gì khi anh không sử dụng chúng để bay? ”

Lời nói của cậu ta đưa Kris vào trạng thái bế tắc. Anh muốn giữ cậu bé đầy tổn thương này trong vòng tay của mình và không bao giờ để cậu đi, nhưng anh đã không làm vậy. Lương tâm anh không cho phép. Nó như một con dao đâm xuyên qua ngực anh, những giọt máu vô hình rỉ qua áo trắng của anh. Anh ta không xứng đáng để ôm người con trai trong sáng này.

Đây là một trò chơi anh không thể thua. Anh nên được hạnh phúc với chiến thắng của mình, đích chiến thắng đã rất gần. Nó không quan trọng khi anh cảm tưởng mình là sinh vật hèn hạ nhất trên hành tinh này, bởi vì đó là cái giá anh đã sẵn sàng để trả. Anh biết điều này ngay từ đầu.

Nhưng không chỉ lương tâm làm tổn thương anh, mà còn cả trái tim của anh nữa. Và anh cảm thấy như mình sắp chết.

Sau một lúc, Chanyeol không thể chịu đựng sự im lặng trang nghiêm mà đột nhiên khiến họ lúng túng và cuối cùng đứng dậy từ chiếc ghế sofa lộn xộn của mình, giật mạnh tay của anh.

“Chúng ta hãy chơi một trò chơi, hyung! Để anh vui lên! ”

Kris đảo mắt, “Nhìn tôi có giống một đứa trẻ 10 tuổi không?”

“Nhưng hôm nay nhìn anh buồn lắm!” Chanyeol bĩu môi, kéo người luật sư ra khỏi ghế sofa với toàn bộ cơ thể của mình, “Và anh thậm chí còn không biết chúng ta sẽ chơi trò gì mà.”

Anh thở dài, thừa nhận thất bại của mình. Vì một số lý do, việc trở thành một luật sư không cho anh một chút lợi thế nào khi phải tranh cãi với cậu”, Vậy thì chúng ta sẽ chơi trò gì đây?”

“Trò chơi tin tưởng!” Chanyeol cười rạng rỡ.

“Đó không thực sự là một trò chơi, phải không?”

“Em chỉ muốn thử thôi. Xem rằng liệu anh có tin tưởng em. ”

Kris nuốt nước bọt, “Vậy cậu có tin tôi không?”

“Hãy thử xem xem!”

Chanyeol đi lên phía trước Kris vài bước, quay lưng lại với anh. Cậu giang hai cánh tay của mình ra để tạo thành hình chữ T với cơ thể của mình và nhắm mắt lại. Sau đó, cậu ngã về phía sau.

“Aigoo …” Kris bắt được người con trai cười khúc khích trong vòng tay anh và đẩy cậu trở lại, ” Cậu rất nặng!”

Chanyeol vỗ tay và nhảy như một đứa trẻ, tiếng cười của cậu thắp sáng toàn bộ căn phòng, “Đến lượt anh rồi!”

“Tôi-”

“Không có lời bào chữa nào hết, hyung. Nó sẽ nhanh chóng và đơn giản thôi mà. ”

Không, nó không thể.

“Chanyeol-”

“Aigoo, anh đã chơi trò này khi anh còn là một đứa trẻ. Nó không khó đến thế mà! “Chanyeol giữ tay của mình lên vai của anh và đưa đẩy anh vào vị trí, để lưng của anh đối mặt với cậu.

“Đó không phải là ký ức tươi đẹp gì. Tôi đã ngã xuống đất! ”

“Vậy thì em cho anh quyền sử dụng đôi cánh để bay lúc này,” Chanyeol nháy mắt.

“Tôi nghĩ rằng tôi đã nói với cậu rằng tôi không phải trẻ lên 10 nữa” .

“Hãy tin tưởng một lần đi. Làm một cái gì đó trẻ con và ngu ngốc. Đối với bản thân anh. ”

“Điều này thật là vô lý.”

“Hyung-”

Kris thở dài, “Cậu đã sẵn sàng để đỡ tôi?”

Chanyeol nín thở, tim đập thình thịch. Những lời nói phát ra, bầu không khí giờ đây trở nên hạnh phúc hơn bao giờ hết, và cậu cố gắng để ổn định hơi thở của mình. Cậu xem người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cậu dang tay, như thể chúng thực sự là đôi cánh.

Cậu đỡ được anh ấy.

Khi anh đứng dậy, đầu anh rất đau, như thể nó vừa bị bổ ra. Anh không quay lại để đối mặt với người con trai này, anh không có can đảm để làm thế.

Đây là một lời nói dối. Nó luôn luôn là một lời nói dối, phải không? Sau đó, tại sao anh lại chịu ngã? Tại sao anh lại tin tưởng cậu ấy?

Anh không nhận ra rằng lòng bàn tay của mình đã không còn đổ mồ hôi như trước đây.

Anh cảm thấy một đôi tay mạnh mẽ của quấn quanh eo của mình và ôm lấy anh. Cậu đã giữ anh chặt đến nỗi anh có thể cảm thấy trái tim của cậu của đập vào lưng mình, nhịp đập tăng dần. Kris dần cảm thấy ngột ngạt, mùi hương ngọt ngào của Chanyeol tỏa ra nhưng anh không muốn hưởng thụ nó.

Trái tim anh có lẽ đã quá được nuông chiều.

“Cảm ơn, hyung. Em không nghĩ rằng … anh đã tin tưởng em. Em biết rằng em đã khiến anh đau ở phía sau, nhưng anh đã không đẩy em ra, giống như anh đã làm với tất cả mọi người khác. ”

Những lời nói ấy như lưỡi dao, đâm vào trái tim anh một lần nữa, anh không xứng đáng với những lời nói đó.

“Cảm ơn vì tất cả mọi thứ.”

Thế này là quá nhiều đối với anh, vì anh biết rõ rằng điều gì sẽ xảy ra.

“Hyung, em thí-”

“Chanyeol, tôi có chuyện muốn nói với cậu,” tay anh nắm chặt chặt đến run rẩy, “Tôi … tôi không thể là luật sư của cậu nữa.”

Cánh tay ôm quanh eo anh nới lỏng ra.

“Huh?”

“Tôi đã nói dối cậu. Tôi … Tôi không thực sự cố gắng để giúp cậu, “toàn bộ thế giới của anh sụp đổ, anh thậm chí không thể tìm được tiếng nói của mình,” Kim Jongdae thuê tôi để trở thành luật sư của anh, như vậy tôi mới có thể đưa anh ta cái USB của cậu. ”

Chanyeol quay người lại để nhìn vào khuôn mặt của anh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào để chỉ rằng tất cả chỉ là một trò đùa mà thôi, nhưng cậu không tìm thấy gì. Mặt Kris lạnh lùng tựa đá.

Nhưng cậu bình tĩnh lạ lùng. Cậu gật đầu và bước trở lại phòng ngủ của mình, không nói một lời. Kris định gọi cậu, để xin lỗi, nhưng cậu trở ra với một thiết bị nhỏ trong tay.

“Đây có phải là những gì anh muốn?”

Chỉ cần như thế. Kris đã lấy USB từ bàn tay to lớn và nhìn vào Chanyeol với sự bối rối.

“Nhưng …”

“Được rồi. Chúng ta kết thúc rồi, phải không? Anh đã nhận được những gì anh muốn, và anh không phải là luật sư của tôi nữa. Vậy tại sao anh vẫn còn ở đây? “Giọng nói của Chanyeol to và trầm, vang vọng trong căn phòng màu vàng. Đôi mắt cậu trào nước nhưng khuôn mặt vẫn tỏ vẻ bình thản.

Cánh cửa cách anh chưa đến 5 mét. Kris có thể lấy cái túi xách da của mình và đi bộ ra khỏi căn hộ này, mà không bao giờ phải nhìn vào bức tường màu vàng rất đẹp với bức ảnh mờ nhòe rải rác, hoặc nhìn thấy các tấm nệm được vứt lung tung khiến anh đau đầu, hoặc đứng bên ban công, nơi anh phải nheo mắt để ngắm mặt trời lặn mà anh không bao giờ có thể cảm nhận được trọn vẹn màu sắc.

Phải, anh ấy hoàn toàn có thể rời đi. Vậy, tại sao anh lại không làm thế?

“Anh vẫn luôn biết những suy nghĩ của em dành cho anh, phải không?”

Cậu ấy ư? Cách mặt cậu ta sáng lên bất cứ khi nào họ ở bên nhau, cách cậu ta khoác tay mỗi khi đi ra ngoài, những bí mật và những kỷ niệm mà cậu đã tiết lộ cho anh. Anh bắt gặp đôi mắt khát khao của cậu không ít lần, cùng với nụ cười ngọt ngào mà cậu luôn mang, ngay cả khi họ đã không nói chuyện. Anh thực sự nghĩ rằng đây chỉ là tình bạn? Anh ấy tin rằng Chanyeol chỉ coi anh như một người bạn thôi sao?

“Chanyeol, tôi-”

“Anh có cảm thấy như vậy không?”

Anh ước có một con dao và đâm anh ngay bây giờ, như vậy mới có thể khiến anh quên đi nỗi đau lúc này.

Anh không thể trả lời. Anh chỉ không thể.

“Tại sao anh vẫn còn ở đây, hyung? Thực sự thì vì sao anh vẫn ở đây? ”

Cảm tưởng như thể anh đang rơi một lần nữa, chỉ khác rằng giờ đây không có ai ở đó để đỡ anh. Anh đã rơi vào một cái hố không đáy, nơi anh chỉ có thể cầu nguyện rằng anh sẽ tiếp tục rơi mãi không thôi. Anh có thể nghiến răng của mình và chấp nhận việc bị rơi, nhưng anh rất sợ phải suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra khi anh chạm đất.

Anh chỉ là một kẻ hèn nhát sau tất cả.

“Anh không nói dối em, hyung, anh đã nói dối với chính mình. Anh thậm chí không biết lý do tại sao anh ở đây. Anh đang quá sợ phải đối mặt với chính mình. Anh đang trốn tránh không phải vì những gì người khác nghĩ, mà chính vì những định kiến của anh. ”

Những giọt nước mắt rơi xuống như mưa và Kris thậm chí không thể nhìn vào khuôn mặt đang khóc được nữa.

Anh đã chọn cánh cửa cuối cùng.

Dù cho tim anh có phải ngừng đập

 

9 responses »

  1. Có phải chap này em post lại koO_O~ ss nhớ như đọc rồi ~

    Reply
  2. Bạn ơi part này hay lắm! Hi vọng Chan có thể kéo đc Kris ra khỏi cn đg bế tắc của ảnh & 2 trẻ có thể hp bên nhau ^^
    Bạn mau post part típ nha (đg đến đoạn hay muk), mình hóng-ing :3
    Fighting!

    Reply

Leave a comment